Truyện này là có thật, được đăng trên báo
Tuoitre
“Tôi viết cuốn sách này bởi vì biết rằng sẽ có một ngày mình bị sát
hại và tôi không muốn ra đi trong âm thầm lặng lẽ”.
Tải
ảnh gốc
Tải
ảnh gốc
Và như thế, tác giả cuốn sách Con đường đánh mất sự trinh trắng -
Somaly Mam - đã viết lại cuộc đời đầy thăng trầm của mình. Nếu một
người nào đó còn có thể kể lại những bi kịch của đời mình thì với
họ, niềm hi vọng vẫn còn. Xin mời bạn đọc theo dõi một số trích
đoạn của quyển sách Con đường đánh mất sự trinh trắng.
>> Người phụ nữ can đảm
>> Hi vọng mang tên Somaly Mam
Bé gái trong một nhà thổ ở Phnom Penh. Không còn một thông tin nào
về số phận của cô bé này sau khi bức ảnh này được chụp
...Ngực của tôi đang phát triển và ông 0 bắt đầu sờ soạng. Ban
đêm ông ta nặng nề lăn qua chiếu ngủ và tôi có cảm giác bàn tay của
ông đặt lên người tôi. Khi ông ta làm điều đó, tôi vùng bỏ
chạy.
Tôi chạy rất nhanh, thậm chí đến tận bây giờ người dân trong làng
vẫn nhớ tôi đã chạy nhanh thế nào. Trong đêm tối, tôi chạy ra bờ
sông và ngủ ở đó, nơi neo đậu những chiếc thuyền đánh cá. Mặt trăng
phản chiếu qua làn nước đã xoa dịu tôi, và tôi nằm cuộn tròn dưới
gốc cây hoặc bò vào trong thuyền của cha nuôi rồi ngủ trên những
lưới đánh cá.
Tôi vẫn tiếp tục công việc gánh nước thuê của mình và đưa tiền cho
ông ta, nhưng tôi cố rời khỏi nhà càng sớm càng tốt và cả ngày lân
la ngoài trường học hoặc ở nhà cha nuôi.
Buổi chiều nọ, ông bảo tôi đi mua dầu thắp ở chỗ gã lái buôn người
Hoa, chúng tôi hay mua hàng hóa của ông ta. Một lời sai bảo xem ra
rất chính đáng - thời đó chưa có điện, vì thế chúng tôi dùng đèn
dầu thắp sáng. Tôi cũng thường mua vài thứ ở đấy - ông ta bán gạo
và cho vay tiền với lãi suất cắt cổ, người dân trong làng rất kiêng
nể vợ chồng ông ta. Thỉnh thoảng họ cho tôi vài cái bánh hoặc
kẹo.
Nhưng ngày hôm đó người vợ đi vắng. Gã lái buôn kêu tôi đi theo vào
buồng kho, lấy cho tôi một cái bánh. Nhưng ông ta đã đẩy tôi ngã
vào đống gạo và đè tôi xuống. Ông ta đánh tôi rất mạnh và cưỡng
hiếp tôi. Tôi không biết gã đã làm gì nhưng có cảm giác như chém
một nhát ở vùng giữa hai chân tôi.
Sau đó gã đe dọa: “Nếu mày kể cho ai nghe chuyện này, tao sẽ cắt
họng mày. Ông của mày nợ tao rất nhiều tiền. Nếu mày mách với ổng,
ổng sẽ đánh mày. Vậy thì hãy ngậm miệng lại”. Nói xong gã ném cho
tôi vài thanh kẹo.
Tôi từ chối không lấy và bỏ chạy. Tôi đang chảy máu. Một mặc cảm
tội lỗi dâng lên trong tôi. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra,
nhưng tôi muốn ra bờ sông. Tôi tâm sự cùng cây, nói về sự đau đớn
cùng sự kinh tởm những tên ác độc kia, đặc biệt là gã người Hoa đã
làm nhục và làm tôi đau.
Đêm đó, tôi đã cố trầm mình xuống dòng Mekong, ở đoạn bờ sông dốc
đứng. Tôi đã chìm hẳn. Nhưng tôi không thể không bơi trồi lên,
dường như bản thân tôi không cho phép mình chết. Tôi rửa ráy và đi
xuôi theo bờ sông đầy bùn.
Khi tôi quay trở về chỗ của ông, ông đánh tôi, nói đó là hình phạt
vì tôi về trễ. Ông ta thậm chí không thèm hỏi dầu mua bỏ đâu. Nhưng
tôi nhận ra rằng hình như ông biết việc gì đã xảy ra và sai tôi đến
chỗ gã lái buôn vào đêm đó là có mục đích.
...
0 Khi 9 hay 10 tuổi, Somaly sống cùng người này và gọi bằng
ông.
+++
Lên thành phố đồng nghĩa với đặt chân đến thủ đô Campuchia. Vào
thời đó, Phnom Penh không phồn hoa và xô bồ như bây giờ. Hầu như
không có điện. Trên đường phố có ít ăn xin hơn. Những tòa nhà hoang
tàn và đổ nát với cửa sổ vỡ toang, đường sá lởm chởm đầy đá, bùn
đất và rác rưởi. Đã 10 năm kể từ khi quân Khơme Đỏ càn quét qua các
thành phố và đẩy tất cả người dân đến công trường làm việc nhưng
đường sá và cơ sở hạ tầng vẫn chưa được sửa chữa.
Đất nước vẫn ở chế độ cộng sản nhưng đã xuất hiện những hộp đêm,
quán bar đông nghẹt người. Tôi đã rất lúng túng trước tất cả mớ âm
thanh, đường sá và nhà cửa này. Tôi chưa từng đến nơi nào giàu có
và nhộn nhịp như thế.
Những khu chợ sầm uất và náo nhiệt buôn bán mọi thứ từ nồi niêu đến
phụ tùng xe hơi, trưng bày nhiều loại thực phẩm, có những thứ rau
quả thậm chí tôi không biết được tên gọi và dường như người ta đánh
bắt cả một đại dương cá lên. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được có
nhiều xe gắn máy lưu thông đến thế, những chiếc xe xuất xứ từ Nga,
đen bóng và mới cáu.
Ở đây, thậm chí các cô gái còn chạy xe đạp nữa. Tôi nghĩ rằng những
người ở đây như đang sống trên thiên đường. Nhưng tôi không hề cho
rằng ông dẫn tôi lên thành phố với mục đích tốt. Tôi biết rằng ở
người đàn ông này chẳng có gì tốt đẹp cả.
Buổi chiều đầu tiên chúng tôi đến thành phố thì trời đã chập choạng
tối. Dì Nop sống trong một căn hộ nhỏ, bẩn thỉu ở khu phố tồi tàn
gần chợ trung tâm. Chúng tôi leo lên cầu thang tối tăm, căn hộ ở
lầu hai và trong khu nhà chẳng có điện đóm gì cả. Hé mở cánh cửa,
dì dò xét nhìn tôi.
Theo như tôi phỏng đoán dì Nop khoảng 35 tuổi. Dì là người dân tộc
Chăm theo đạo Hồi giống như ông, nhưng mặc đồ Tây Dương và có mái
tóc uốn gợn. Dì có khuôn mặt béo phì với lớp trang điểm rất dày,
trét đầy mỹ phẩm, cặp lông mày trước trán được vẽ chếch lên cao.
Tôi thầm nghĩ trông dì thật gớm ghiếc, giống như một con quỉ hay là
một loài ma quái nào đấy. Khuôn mặt dì chẳng có chút biểu cảm, tôi
chưa bao giờ nhìn thấy dì cười.
Tải
ảnh gốc
Tôi được bảo đi rửa tay chân trong khi ông và dì nói chuyện. Tôi
bước vào phòng vệ sinh nhơ nhuốc. Thời đó, những chốn thế này rất
bẩn thỉu và trong màn đêm trông nó lại càng nhỏ hẹp đến nỗi tưởng
chừng đó là chiếc quan tài dành cho mình. Và tôi phải thường xuyên
tắm gội tại nơi đó, trong cái chỗ bé tí tẹo đó.
Đêm đầu tiên, ông và dì Nop quan sát tôi và bàn luận thêm một số
điều gì đó. Họ đưa tôi vào một phòng ngủ, ở cùng một cô gái khác
lớn hơn tôi một chút, có lẽ 17 hay 18 tuổi gì đấy. Cô ấy có đôi mắt
hình trái hạnh đào, giống người Hoa nhưng làn da lại đen. Chúng tôi
chẳng nói gì với nhau.
Sau đó, ông bỏ đi. Tôi thấy dì Nop đưa tiền cho ông ta trước khi
đi. Ông ấy dặn tôi: “Hãy làm theo lời dì Nop. Ta sẽ quay lại
sau”.
Dì Nop sinh sống cùng một người phụ nữ khác trạc tuổi mình và đứa
con gái của người phụ nữ đó. Đó chính là cô gái ở cùng tôi, tên là
Mom. Sau khi ông bỏ đi, mẹ của Mom bắt tôi ngồi xuống để Mom trang
điểm, đưa cho tôi một cái áo đầm, đôi giày và bảo tôi cùng họ ra
ngoài.
Khi chúng tôi rời khỏi căn hộ thì trời đã tối và trên đường đi tôi
vấp phải rác. Họ dẫn tôi đi vào một hành lang dài, dơ dáy và tối
đen như mực, lọt thỏm giữa những cửa hàng mặt tiền. Hành lang ấy
dẫn ra sau một khoảnh sân tối tăm và các ngõ hẻm chằng chịt khác.
Chúng tôi đi qua một khung cửa và leo lên các dãy cầu thang. Những
cầu thang này chẳng có lấy thành cầu, tôi nghĩ có lẽ ai đó đã ăn
cắp chúng.
Trên tầng một là một căn phòng nhưng chẳng có tường hay sàn nhà để
tách biệt căn phòng với phần cầu thang. Nó chỉ là một sàn bêtông
trơ trọi và khi tiến lại gần sẽ thấy giường và bếp nấu đen xỉn.
Nhiều chiếc giường là những tấm đệm bện cỏ mục nát. Chốn này thật
bẩn thỉu!
Tôi viết về nơi này vì tôi muốn không bao giờ phải nhắc lại nó nữa.
Tôi muốn không bao giờ phải nhớ về chốn đó nữa. Nó làm tôi nôn
mửa.
Người phụ nữ quản lý nơi này là dì Peuve. Đó là một người phụ nữ
thấp bé, khá đẫy đà - so với thời đó thì như thế được xem là đẫy
đà, có một nốt ruồi ở môi dưới và tóc búi lại.
Tôi đưa mắt nhìn một người đàn ông mới đến, ông ta nói chuyện với
dì Peuve. Dì ra hiệu cho Mom, và trước khi bỏ đi, Mom nói với tôi:
“Mày nên biết đây là đâu. Đây là nhà thổ. Hãy vâng lời họ nếu không
mày sẽ bị đánh”. Sau khi cô ấy đi, một người đàn ông khác đến và dì
Peuve nói với ông ấy: “Con bé là hàng mới đấy, mới toanh ở dưới quê
lên”.
Gần bức tường trong góc phòng có một cái giường được quây lại bằng
vải xàrông. Ông ta bước vào trong đó. Dì Peuve lôi tôi vào trong
đấy và khi tôi nói: “Không”, dì đánh vào đầu tôi và bảo: “Không
nhưng nhị gì hết, mày phải làm”.
Gã Li, chồng của dì Peuve, lúc đấy không có ở đó nhưng còn bọn canh
gác.
Tôi bước vào, lòng đầy sợ hãi tưởng chừng như mình bị nhốt chung
với một con thú hung tợn đang đói nghiến. Gã ta cao lớn, mặc một
chiếc áo sơmi, tầm 30 tuổi, có thể gã ta là cảnh sát hoặc là nhân
viên văn phòng. Gã ta ra lệnh: “Cởi đồ ra, đừng kháng cự. Tao không
muốn làm mày đau”.
Tôi là một đứa nhà quê, ở Thloc Chhroy chẳng ai một lúc cởi bỏ hết
đồ mình đang mặc cả. Khi tắm họ cũng mặc đồ và thay quần áo dưới
lớp xàrông. Tôi làm sao có thể làm như thế trước mặt một người xa
lạ. Tôi kháng cự. Gã ta đã cưỡng đoạt tôi dù việc đó không hề dễ
dàng vì tôi phản kháng.
Vì thế gã ta thực hiện việc đồi bại thêm một lần nữa để dạy cho tôi
một bài học. Khi gã kết thúc, mũi và miệng tôi bị chảy máu và tôi
cảm thấy rất ghê tởm: máu và tinh dịch vương vãi khắp nơi. Trời
sáng, gã nói: “Tao sẽ gặp lại mày tối nay”, rồi bỏ đi.
Chúng tôi về lại căn phòng của dì Nop, tắm rửa và ngủ thiếp đi. Tôi
căm hận ông vô cùng, căm hận những gì ông đã đối xử với tôi. Chiều
tối là khoảng thời gian để trang điểm và ra ngoài. Khi chúng tôi
đến chỗ của dì Peuve, dì nói: “Không được làm như thế lần nữa. Tao
đưa mày cho người đàn ông đó bởi vì ông ta là một người tử tế và
tao biết ông ta sẽ không làm mày đau như những người khác”.
Theo như tôi nhớ, người đàn ông kế tiếp là một người mập, có râu
quai nón và ông ta đã đánh tôi bằng cái khóa thắt lưng của mình.
Ông ta tức giận và đã mắng vốn với Li. Gã Li là một người cực kỳ
thô bạo, gã ta từng đi lính, một chân của gã bị cụt nên khi bước đi
phải dùng nạng. Gã ta phang chiếc nạng vào người tôi và cưỡng hiếp
tôi vào đêm đó, sau đó đến lượt hai tên canh gác của gã. Trong đó
có một tên canh gác người Khơme với khuôn mặt sưng húp như một gã
người Hoa nghiện rượu có bản mặt khó chịu, thân hình của hắn rất
kinh khiếp, ốm nhưng cơ bắp cuồn cuộn. Tôi ghét hắn. Hắn rất hay
dùng bạo lực.
Sau đó, bọn chúng nhốt tôi dưới hầm, nơi chúng thả các loại động
vật như rắn và bò cạp để đe dọa chúng tôi, chúng không muốn giết
chết chúng tôi. Đó là một phòng nhỏ, hoàn toàn tối đen, với mùi hôi
thối nồng nặc của rác rến từ cống xộc lên. Bọn chúng trói tôi lại
và trước khi bỏ đi còn ném vào người tôi vài con rắn.
Đó được gọi là phòng trừng phạt. Tôi thường bị nhốt ở đó bởi vì tôi
rất cứng đầu. Khách hàng thường bảo tôi xấu xí hoặc là tôi đã nhìn
họ một cách khinh miệt, họ thường hay phàn nàn về tôi. Những cô gái
khác nói rằng đã có người chết trong đấy và bọn họ chết khiếp khi
chỉ vừa mới bị đưa tới đầu cầu thang vì họ sợ những oan hồn. Nhưng
tôi không sợ ma. Người chết không dọa được tôi. Tôi khóc, nhưng là
vì tôi không có họ hàng, là vì tôi cảm thấy bất lực, vì tôi bị
cưỡng đoạt và bị đánh đập, đói và kiệt sức. Tôi khóc vì cảm xúc của
mình chứ không phải vì các vết thương, khóc vì tôi không thể giết
hết được bọn kia. Ông, những tên canh gác, thậm chí là cả bố mẹ
tôi, những người đã đẩy tôi rơi vào hoàn cảnh này. Tôi nhớ tình yêu
thương của mẹ và căm ghét bà vì đã không ở đây. Cuộc đời tôi không
có tình yêu thương.
Tôi không nhớ rõ bao lâu sau bọn chúng thả tôi ra, đó là một quãng
thời gian dài, có lẽ là hai ngày sau đó. Khi Mom đưa tôi ra, chân
của tôi dường như không thể nhúc nhích được nữa. Dì Nop rất giận
dữ, dì nói: “Tao sẽ không cho mày ăn”, nhưng tôi không thiết ăn.
Chính mẹ của Mom đã can ngăn dì Nop thôi đừng đánh nữa vì tôi đã
lãnh đủ rồi, và đúng vậy, đầu óc tôi lúc ấy choáng váng. Dì bắt tôi
dọn dẹp cả ngày và không cho tôi ngủ bởi vì tôi không kiếm ra tiền.
Mom cảm thương và bôi thuốc sát trùng lên những vết thương cho tôi.
Cô ấy hiểu những gì tôi đã phải gánh chịu.
Sau đó tôi chấp nhận tiếp khách. Không còn lựa chọn nào nữa.
Suốt ngày tôi ở căn hộ của dì Nop. Sau này có thêm một cô gái đến.
Dì Nop chuyên phụ trách các cô gái mới đến từ các vùng nông thôn.
Dì có những mối cung cấp hàng. Nhưng vì dì cho những người đứng đắn
thuê phòng và không muốn khách làng chơi đến căn hộ của mình nên
ban đêm dì dẫn chúng tôi đến nhà thổ của dì Peuve.
Dì Nop là chủ của chúng tôi nhưng dì Peuve là người quản lý mọi
việc. Tôi nghĩ bọn họ có chia chác với nhau. Dì Nop và dì Peuve là
những meebon - những người hành nghề mua bán gái điếm. Họ quản lý
chúng tôi, cho chúng tôi ăn, cho chúng tôi quần áo mặc, mặc dù tất
cả chi phí đó chúng tôi đều phải trả lại, và bọn họ sống cùng chúng
tôi. Ban đêm họ bắt chúng tôi đi khách.
Một vài gái mại dâm bị chính bố mẹ của mình hay người chồng bán cho
meebon. Giá cả tùy thuộc vào sự tươi trẻ, xinh đẹp của các cô gái
cũng như độ khéo léo và các mối quan hệ của người bán. Ngày nay,
vài cô gái bị bắt cóc làm gái mại dâm nhưng vào thời đó tôi không
nghĩ trường hợp này thường xảy ra. Hầu hết các cô gái ở chỗ dì
Peuve đều là dạng gán nợ. Họ buộc phải làm việc đến khi họ trả hết
số tiền mà gia đình đã nợ, hoặc là khi gia đình họ mắc những món nợ
mới và họ phải tiếp tục làm việc để trả nợ thay.
Chẳng ai muốn bạn trở về nhà sau khi bạn đã làm việc ở nhà thổ.
Tiếng Campuchia dùng để nói về gái điếm là srey kouc, có nghĩa là
“thứ đàn bà hư hỏng” - “hư hỏng” ở đây theo đúng nghĩa là không thể
nào sửa đổi được nữa. Bạn là thứ bỏ đi và sự tồn tại của bạn là một
sự xấu hổ cho gia đình. Không ai muốn mọi người biết rằng có một ả
gái điếm trong nhà.
Các khách làng chơi thật đáng sợ. Đối với bọn họ, chúng tôi chỉ là
những món hàng không hơn không kém. Bọn họ sẽ nói: “Tao đã bỏ ra
một số tiền nhưng mày chẳng dễ thương tí nào”, rồi đánh và đẩy bạn
vào tường. Vài gã còn thích làm bạn đau đớn và bọn chúng làm thế
chỉ vì vui thú. Bọn chúng rất bẩn thỉu và người thì bốc mùi. Trong
trí nhớ của tôi, thứ ghê tởm nhất chính là sự nhơ nhuốc của bọn
chúng. Và đó chính là mùi hôi.
Những tên đi lính và từng đi lính là những gã bạo lực nhất. Bọn
chúng có một sự giận dữ và tàn bạo đặc biệt. Bạn cảm thấy không thể
nào kiểm soát được và bọn chúng có thể giết bạn bất cứ lúc nào. Tôi
nhớ có một người đàn ông từng đi lính với Li, cả hai chân của hắn
bị cắt cụt. Hắn rất bệnh hoạn. Tôi vẫn còn những đêm ác mộng về
hắn.
Tôi cố không bao giờ nhìn vào mắt của khách. Tôi không giả đò thích
những người khách của mình. Tôi nhắm mắt lại và khóc: việc này
chẳng hề gây phiền hà cho bất kỳ ai. Bọn họ là cảnh sát, chủ cửa
hàng, lính tráng, thợ xây dựng. Già, trẻ có đủ cả. Đôi khi là tài
xế xe tải hoặc tài xế taxi đường dài, họ thuê giường ngủ trên các
vỉa hè dọc khu chợ trung tâm. Đó chỉ là những chiếc giường với tấm
ván gỗ cùng chiếc mùng chống muỗi. Ban đêm bạn có thể thuê một cái
như vậy với giá khoảng 25 cent.
Việc một gã đàn ông thuê một người trong số chúng tôi và dẫn đến
phòng bên trong có sẵn 10 hay 20 gã khác là bình thường. Hầu như
những gã đàn ông người Hoa hay làm như vậy. Nhưng khi những tên đó
quay lại chỗ chúng tôi, chúng tôi vẫn phải đi khách, thậm chí biết
rằng điều gì đang đợi chúng tôi. Nếu không đồng ý đi, chúng tôi sẽ
bị phạt.
Chúng tôi thường trét một lớp trang điểm dày trắng bạch, giống như
những geisha - loại phấn có xuất xứ từ Thái Lan trộn với dầu dừa.
Nó làm da chúng tôi sáng hơn vì khách thích như thế và cũng để che
các vết sẹo.
Điều tồi tệ nhất là tôi luôn cảm thấy dơ dáy. Nhà thổ của dì Peuve
bẩn thỉu, đường sá bẩn thỉu, những cái giường bẩn thỉu. Tôi luôn
cảm thấy người mình dính đầy tinh dịch. Tôi ghét cái mùi hôi đó.
Thậm chí bây giờ thi thoảng nó vẫn xộc vào mũi tôi, thường sau mỗi
khi tôi trò chuyện, nghe một cô gái kể lại những tháng ngày làm gái
điếm. Trong suốt buổi nói chuyện, tôi cần lắng nghe và trấn tĩnh cô
ấy.
Tải
ảnh gốc
Nhưng sau đó tôi cảm thấy mình suy sụp và phát ốm. Tôi cảm thấy
người mình nhơ nhớp như thể tôi sẽ chẳng bao giờ gột rửa hết. Tôi
có một tủ đầy các loại kem dưỡng da nhưng chẳng thể nào tẩy được
cái mùi hôi hám đó.